Cho nên tâm tư mới biến thái không thể nào đoán biết được. Tốn rất nhiều tinh thần a ~ "Nhưng thật ra, thiếu em thì quân ta cũng mất đi sức mạnh đầy đủ." Hắn đột nhiên nhếch nhếch môi, tiếp theo lấy ra cái gì đó nhét vào cái túi nhỏ trước ngực áo ta. "Yết giá hai ngàn rưỡi, trừ tiền bánh bao ra, còn lại tính vào tiền công của em." rồi cười. Bên cạnh đó, việc nói nhiều sẽ trở thành thói quen khó bỏ. Minh chứng rõ nhất là ở những người luôn đệm thêm câu này trong bất kì câu nói nào. Làm như vậy sẽ khiến cho người đối diện cảm thấy khó chịu, gây mất thiện cảm; thậm chí gặp người nóng tính còn có thể dẫn đến đánh lộn đó nhé. Danh sách chương Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái Chương 1: Lúc Nhỏ Ta Hơi Điên 1 Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Nhưng thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn nữa. Loading Chương 2: Đại Thần Xuất Hiện 2 Thật ra, lúc nhỏ Nghiêm Tử Tụng không hề biết ta. Nhiều người nói rằng thả like sẽ tạo cảm giác thiếu thân thiện và thù địch với người khác. Ảnh: Shutterstock. Với Gen Z, việc thả icon like trong bình luận hay tin nhắn đồng nghĩa với việc muốn gây sự và tỏ thái độ thù địch với đối phương. Giới trẻ cho biết nhiều lúc họ còn cảm thấy bị tổn thương khi nhận được biểu tượng này. Guardian ngày 11/10 đưa tin, tỷ phú Mỹ Elon Musk - người giàu nhất thế giới - phủ nhận tin đồn cho rằng ông đã nói chuyện với ông Putin về xung đột ở Ukraine. "Tôi có nói chuyện với ông Putin đúng 1 lần, cách đây 18 tháng. Chủ đề cuộc nói chuyện không có gì ngoài vấn Chúng ta thường trực ý thức biết rõ sự đúng và sự sai, thường trực quán sát tất cả mọi điều kiện (trạng thái) đang khởi sinh trong tâm. Khi tâm phóng nghĩ về điều gì, nó đang có trạng thái sân hay tham, chúng ta ý thức biết rõ về điều đó. Ta luôn tỉnh giác biết điều Vì sao người xưa nói "Người tính không bằng Trời tính", đọc xong mới biết điều gì là quý giá nhất trên đời Tháng Tám 5, 2021 Tháng Tám 5, 2021 Đời người ngắn ngủi lắm, đừng sống theo cảm xúc của người khác để rồi làm mình tổn thương 5bS0W. Thể loại Hiện đại, hàiConverter TuyetbangnhiEditor DockeTa rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến mức không có cách nào kiềm chế từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề ta sẽ trở thành bạn gái của giúp giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn gái của dù hắn có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn không thèm để hắn lại không thương ta. Hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói “Ngươi cút sang một bên cho ta!”.Có một ngày, ta đẩy hắn xuống cầu thang rồi nói “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế đi! Ngươi tàn phế, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”.Về sau, ta lại đột nhiên không thương hắn nữa. Hắn làm gì ta cũng thấy một ngày hắn tự mình té xuống cầu thang rồi nói với ta “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.”Hắn còn nói “Nếu không, ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi ?”[ Được rồi, thật ra văn án còn một phần nữa…]Vương Đình Hiên là sư huynh của có thể nói là, một pho tượng người đều nói, nếu trong văn án mà không nhắc gì đến hắn là bất vậy! Ta cự tuyệt đề cập đến người này. Cùng đọc truyện Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái của tác giả Trùng Tiểu Biển tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại, hàiConverter TuyetbangnhiEditor DockeTa rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến mức không có cách nào kiềm chế từ lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề ta sẽ trở thành bạn gái của giúp giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Mỗi ngày ta đều tự cho mình là bạn gái của dù hắn có chán ghét ta cỡ nào, ta vẫn không thèm để hắn lại không thương ta. Hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói “Ngươi cút sang một bên cho ta!”.Có một ngày, ta đẩy hắn xuống cầu thang rồi nói “Nghiêm Tử Tụng, ngươi tàn phế đi! Ngươi tàn phế, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”.Về sau, ta lại đột nhiên không thương hắn nữa. Hắn làm gì ta cũng thấy một ngày hắn tự mình té xuống cầu thang rồi nói với ta “Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.”Hắn còn nói “Nếu không, ta giặt quần áo, nấu cơm giúp ngươi ?”[ Được rồi, thật ra văn án còn một phần nữa…]Vương Đình Hiên là sư huynh của có thể nói là, một pho tượng người đều nói, nếu trong văn án mà không nhắc gì đến hắn là bất vậy! Ta cự tuyệt đề cập đến người này. Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặpnhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu đến khi còn bé, có người đã nói với cha ta ―Ông có một đứa con gái thật khác thường.‖Cha ta cười khổ, ha ha cười nói ― Ông thật khách khí.‖Có lẽ, ai ai cũng từng phát khi những đứa con gái khác luôn để bím tóc, ta ăn trộm của mẹ năm đồng, chạy ra tiệm cắt tóc rồi ra về với một cái đầu trọc đó, lưu hành nhất chính là bộ phim ‗Trái tim mùa thu… Phim Hàn, nhân vật chính đều bị ung trọc đầu xong, ta vừa ho khan vừa kể lể với đám bạn là ta mắc bệnh nan y, sắp chết trường chỉ có một mình ta mặc váy để đầu trọc. Bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt khácthường, ta cảm thấy vô cùng đắc qua là không có ai hiểu ta thôi chứ thật ra, ta cảm thấy mình rất thông minh, là thông minh tuyệt ngày nọ, lớp chúng ta có một giáo viên thực tập, là sinh viên đại rất thích cô ấy. Để tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt, ta ở trước mặt mọi người xốc váy cô đỏ mặt, mắng ta là đồ biến hồ chỉ trong nháy mắt này, ta đã tìm được mục tiêu của đời mình. Cảm thấy cô ấy thật sắc bén, có thể nhìn thấu nên bắt đầu kể từ hôm đó, cứ mỗi lần cô giảng bài là ta lại hỏi. Học sinh giỏi mà!Ta hỏi cô Hôm nay cô mặc quần lót màu gì? Áo lót màu gì?Nhưng cô chỉ luôn im lặng nghẹn ngào, chỉ tay vào người ta nói ―Tương Hiểu Mạn, em cút ra ngoài cho tôi.‖Sau lại nghe nói, tính cách của cô trở nên táo bạo đến đây, ta xin được tự giới thiệu. Ta tên là Tương Hiểu trung bình từ thời tiểu học cho đến bây giờ chưa từng thay đổi, không cao không thấp, đúng chuẩn đó môn ngữ văn, cho đến bây giờ, đều là nhân gây ra hình như là do viết văn. Thầy giáo ngữ văn ngay cả một điểm cũng không thèm bố thí cho ta, luôn bị ta chọc tức đến nỗi lạnh run, xanh cả chí còn xé nát bài thi của ta ra thành từng mảnh. Từ đó không thèm chấm bài ta về sau, căn bản là không thèm thu bài thi của ta thân ta thấy mình viết văn rất khá. Ví dụ như bài tập làm văn ―Động vật em thích nhất‖, ta đã rất hài kể lại tường tận ta đã giết lầm con gà con như thế có điều, phần trọng điểm là miêu tả hình dáng lúc con gà con chết đi. Có thể nói là một hình tượng sinh ―Việc làm khó quên nhất‖, ta tường thuật cụ thể và chi tiết tình hình khi ta rình xem một đôi tình nhân đánh dã chiến trong công viên, còn linh hoạt vận dụng rất nhiều từ ngữ sinh bọn họ đọc không hiểu được văn phong của ta, cũng không thể nào hiểu nổi thế giới nội tâm của để đảm bảo điểm số trung bình, thi số học ta chưa từng lơi lỏng. Bởi vậy, thầy số học vô cùng yêu thích thi tiểu học đạt điểm tối đa cũng chẳng là gì, chỉ có điều, mỗi một bài ta đều dùng ba, bốn cách để giải đề. Từ đó, vừa trông thấy ta là hai mắt thầy lại sáng khi thi vào cấp một trung học, một bạn gái mặc đồng phục của trường Hoa Gia, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi qua mặt ta. Bộ đồng phục học sinh kia đá lông nheo với ta một cái, ta lập tức bị mê váy màu xanh đậm rất đẹp, rất thích hợp với khí chất phiêu dật của liền điền vào nguyện vọng là Hoa Gia, đúng như ý nguyện của khoảng thời gian đó, bà đỏ mắt tẩm bổ cho ta, cầu xin tổ tiên phù đó là thi ngữ văn, ta biết điều viết một hai câu đối ‗Trên trời xanh thẳm mây trắng bay; Bên dưới mây trắng con ngựa chạy.‖Bài này đã khiến cho giám khảo vô cùng tâm đắc. Điểm số đột phá, tốc hành song ngữ văn của ta, nghe nói đã giận đến mức ngã lăn xuống đất không dậy nổi, nói ta nhất định là cố cao minh giám! Mẹ ta nhận được phiếu điểm, mừng rỡ như điên. Đem gói tất cả số thuốc bổ ta uống còn thừa lại, tặng hết cho mọi người. Khi đó, ta cũng không có lấy một câu dị nghị!Dù sao cũng đã uống đến ngấy khi trở về, mẹ ta lôi từ trong nhà bếp ra một con dao thái, uy hiếp bắt ta phải để tóc nói với bà ―Mẹ thấy chỗ nào thuận mắt thì cứ chém!‖Kết quả, mẹ ta nói ―Con nhãi, mày mà không để tóc thì tao tự sát! Cho mày chết đói!‖Bốn chữ cuối khiến ta vô cùng rúng cuộc hiểu ra, tại sao mẹ lại có thể sinh ra ta. Bà chính là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ trong truyền liếc mắt đã có thể nhìn thấu nhược điểm của vai, ta chịu đó, tự điều chỉnh cho dáng vẻ bề ngoài trở lại bình hận biết bao. Dù sao đầu trọc như vậy, vốn dĩ có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, tạo nên một trực quan ấn vậy, lần đầu tiên trong đời ta gặp phiền não, lo lắng từ nay sẽ không còn ―vừa nhìn đã hiểu‖.Dù sao thì ta vẫn là một học sinh giỏi, cũng không làm mấy chuyện sỉ nhục nội quy trường học như xỏ lỗ tai, nhuộm tóc hoặc xăm mình linh tinh. Cùng lắm chỉ là cạo trọc đầu mà thôi – loại hành vi này nội quy nhà trường không có quy định nhưng người bình thường cũng sẽ không làm.***Ta là một loài động vật có giác quan tiêu chuẩn, cũng lười nhìn xuyên qua vẻ ngoài để nhận ra bản một cách đơn giản, ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt của vào Hoa gia gần như là đương nhiên. Chỉ có điều, bầu không khí sục sôi tinh thần học tập này ít nhiều cũng làm cho hứng thú của ta rã con người sống trên đời, có hàng trăm hàng ngàn điều ngoài ý muốn. Như vậy mới bất ngờ, mới khiến cho cuộc sống tràn đầy hy gặp Quách Tiểu đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã không thể rời mắt một canh giờ mà ta quan sát hắn, hắn đã soi gương một trăm năm mươi sáu lần, tính cả lúc nhìn vào mắt kính của người nói chuyện đối diện, lúc đi ngang qua cửa kính màu đen của tủ đựng bình cứu hỏa, cửa sổ xe hơi, còn có cả một cái gương tùy thân nữa…Hắn luôn cẩn cẩn thận thận tránh bị người khác chạm vào. Phàm là biến thái, ai cũng đều sở hữu một thứ gì đó mà bản thân rất mê. Rất rõ ràng, hắn là kẻ tự luyến bệnh yêu bản thân.Hắn liên tục vuốt tóc, vô số lần chỉnh trang quần áo, bước đi thành một đường thẳng mặt, chẳng biết vô tình hay cố ý, luôn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, biểu lộ sự ưu thương sáng này, ta liền xác định được tâm ý của mình Tự dưng ta muốn kết canh giờ đã đủ để ta khẳng định, trình độ tự kỷ của hắn đã đạt đến cực hạn, xứng đáng được liệt vào hàng ngũ biến còn là cực phẩm trong số biến nhìn hắn, ánh mắt lấp là kẻ biến thái lưu lạc, mới gặp mà như đã quen biết từ khỏi cảm thán, thế giới này quả thật không thiếu biến thái, thiếu chăng chỉ là một đôi mắt biết phát hiện biến sao, đôi mắt này, ta nghĩ. Nói không chừng, ta có thể cùng hắn thành lập một câu lạc bộ biến thái ở Hoa Gia, tuyển nhận các nhân sĩ trong giới biến thái gia nhập liên đó, có người bên cạnh hắn nhìn ta, thật sự nhịn không được, nói ―Bạn nữ kia nhìn bạn đã một canh giờ rồi kìa.‖―Ai?‖Ta thầm nghĩ, phải tận dụng thời cơ. Đi tới, bất ngờ cầm tay của Quách Tiểu Bảo, cười nói―Đồng chí! Gặp được nhau trong biển người mênh mông này, chúng ta thật là may mắn!‖Hắn cau mày giật tay ra, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cử chỉ của ta, nói với người bên cạnh―Mình đâu có quen cô ta.‖ Rồi quay qua ta phun ra một câu ―Một canh giờ? Biến thái!‖Nhất tự thành châm!Ta ngây người. Chỉ với một cái liếc mắt, hắn đã có thể nhận ra! Quả nhiên là đồng đạo, hân hạnh hân hạnh!Vì vậy, ta gật đầu, sau đó cười, nói với hắn ―Chúng ta nói chuyện riêng đi.‖Người bên cạnh hắn muốn tiếp lời, ta nghiêm túc ngăn cản ―Đồng loại nói chuyện, người bình thường không nên xen vào.‖Ta quyết định, trước tiên phải dùng một ca khúc để cảm động Quách Tiểu Bảo, kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn ‗Tình ca độc thân.Tiếng ca êm tai, vang dội khắp sân trường.―…Người bình thường nhiều như vậyBiến thái lại có mấy ngườiTìm một người biến thái, biến thái, người biến thái, biến tháiĐến từ biệt độc thân…‖Chưa hát hết bài, người qua đường đã nhìn ta với ánh mắt quá độ tiến lên trạng thái chân giác quen thuộc mà khắc sâu không gì so sánh được. Trong khoảng khắc đó, đáy mắt ta ầng ậc Quách Tiểu Bảo thì chạy trốn chết. Hiển nhiên là hắn còn chưa phát hiện ra tiềm chất của đó, nhìn theo bóng lưng hắn, ta cười cười nghĩ. Cũng chỉ có người như vậy, cuộc đời này mới không buồn đó, chương trình học dần dần tăng bài tập làm văn lại là ‗Động vật mà em yêu thích nhất.Chuyện cũ lại hiện ra trước nhiên tâm tình ta dâng biết nòng nọc không? Đó là loài sinh vật nhỏ mà ta sùng bái thể từ một sinh vật đầu to có đuôi biến thành một động vật lưỡng thê bốn chân, không có giáo khoa đã giấy trắng mực đen, danh chính ngôn thuận tổng kết là – Hoàn toàn biến thái!Ta nghĩ, không có gì ác liệt hơn thế ràng là biến thái, nhưng lại được sự nhất trí tán thành của các nhà nghiên cứu khoa thể nói rằng, đó chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta! Vì vậy rơi lệ, viết một bài―Nhật ký quan sát biến thái.‖Giáo viên cho ta điểm tối ta có sáng kiến, có chí khí. Nhìn thấy ánh mắt của đại thần, ta nghĩ. Có phải hắn không vui rồi không. Nhưng hắn chưa bao giờ để cho người khác nhận ra hắn đang không vui, cho nên ta cũng không thể xác định lại chuyện hôm bị đụng xe, chính là sáng hôm có tiết dự giảng. Liên tục mấy ngày liền, bầu trời âm u, sấm sét không ngừng, thỉnh thoảng còn bí mật xẹt ra chớp học gặp phải mầm tai vạ, giáo viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta. Rơi vào đường cùng, ta đành phải thấy chết không sờn, đi theo cô về văn đến văn phòng ta đã đúc kết được một quyết định. Cô vừa mở miệng ta sẽ nhào đến ôm chân cô, gào lên rằng ta xin lỗi. Nhưng lúc đó, giáo viên gần như chỉ nhìn ta chứ không nói tiếng nào, một mực điều chỉnh hô nhìn chằm chằm vào môi cô. Hai mắt cô nhìn ta. Cả hai đều vận sức chờ phát động, mũi tên đã căng mình trên cô còn chưa kịp rống lên một câu Tương Hiểu Mạn thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của đại thần, vừa mềm nhẹ vừa mang theo sự cung kính, “Cô Trương.” Chính là giáo viên ngữ văn của tin tưởng, ở trong trường học của chúng ta, nói về đại thần chỉ có năm chữ Không ai lại không giáo thoáng nhìn hắn, một hơi thở tắc nghẹn ở cửa miệng đành phải bị ép tiêu tan. Sau đó điều chỉnh lại tâm tình, thoáng mở cánh môi coi như ôn nhu, nói “Đình Hiên đó hả, bây giờ cô đang bận. Nếu không có gì gấp thì lát nữa hãy tìm cô.”“Ồ, vậy cũng được ạ.” Chỉ thấy đại thần nhẹ nhàng mỉm cười ——“Ầm ầm!” Lúc này, bỗng nhiên một tiếng sấm sét vang lên, trường học đột nhiên mất điện. Trong văn phòng lập tức trở lên âm sau đó, ngoài cửa sổ phút chốc nhoáng lên một tia chớp, kèm theo tiếng sấm ầm ầm!Ánh mắt cô Trương rõ ràng cũng lóe lên. Nhưng đại thần vẫn bất động như núi, trong tiếng sấm ánh chớp vẫn cười yếu ớt rồi chậm rãi nói “Hôm nay có tiết dự giảng của tất cả các lớp. Em muốn thu thập những ý kiến nhận xét của giáo viên dự giảng để làm chủ đề cho hội lần này.”Nhắc đến tiết dự giảng này, sắc mặt cô Trương lập tức âm u như văn phòng bị mất điện, cực kỳ uất hận mà liếc mắt nhìn một khắc, đại thần cũng nhìn về phía ta, hơi vẻ bất đắc dĩ, diễn kịch rất tài tình, “Tương Hiểu Mạn?”Sở dĩ ta biết hắn đang diễn kịch, là bởi vì ta luôn nghĩ cái chủ đề của hội mà đại thần đưa ra là rất nhảm thể căn bản là hắn đến để tìm ta thôi…Trực giác của ta có lúc chuẩn xác vô cùng… Chỉ thấy đại thần quay qua cười với ta, hơi vẻ trêu chọc, “Hôm nay em đi học trễ phải không?”Ta đang đoán xem hắn làm sao biết được thì đại thần đã quay qua cô giáo – cũng đang rất nghi hoặc, giải thích “Thật ra em cũng đoán được bạn Tương Hiểu Mạn hẳn sẽ bị trễ học. Sáng nay lúc em đến trường, đi ngang qua đường Đông Phong, vừa vặn trông thấy bạn ấy cõng một em bé qua đường.”Sau đó đại thần nhìn ta. “Em bé đó hình như đang khóc. Có phải đã té ngã bị thương rồi hay không? Lúc đó em đang ở trên xe buýt, nên cũng không nhìn rõ lắm.”Mãi đến lúc này, ta mới hiểu được nguyên nhân đích thực tại sao mình lại đi học thế cùng với cô Trương, cả hai đồng thời đều bừng tỉnh đại thực cũng có chút sợ ——“Tất cả đều nhờ vào sự giáo dục tha thiết của cô. Cô luôn dạy chúng em phải lấy việc giúp người làm vui, làm việc thiện không để lại tên tuổi, ơn nghĩa sâu nặng không lời nào cảm tạ hết được!”Cho nên! Lúc em bé kia muốn tặng bữa sáng của nó cho ta, ta đã kiên quyết cự tuyệt!Cho nên bây giờ ta vẫn còn đói bụng, ha ~Đại thần mặt không đổi sắc, tiếp tục tâng bốc ta “Bạn Tương Hiểu Mạn vẫn luôn là thành viên nòng cốt của Hội Học Sinh chúng em. Hơn nữa tính tình lại tốt, cũng rất thích giúp đỡ mọi người.”Mãi đến khi cô giáo gần như đã định buông tha cho ta, hắn còn nói tiếp “Vậy không làm phiền cô nữa, đợi khi nào tan học em sẽ trở lại tìm cô.” Sau đó mỉm cười một cách nho nhã lễ độ, rồi xoay người bỏ vừa rời đi thì một tiếng nổ lại vang lên “Ầm ầm!”Đại thần!Nội dung kế tiếp của vở kịch, đương nhiên không thể thoát khỏi dự tính của đại thần. Cô giáo quả nhiên chỉ đơn giản giáo huấn ta hai câu, rồi bỏ khỏi văn phòng liền trông thấy đại thần đang đứng tựa nửa người vào tường. Vừa nhìn đã biết là đang đợi cười khẽ “Thời tiết thay đổi, em có mang ô không?”Đương nhiên lắc đầu.“Anh có.” Hắn thản nhiên mở miệng, “Chiều tan học chờ anh, cùng nhau về.”Ta liền suy đoán Có phải là hắn vì muốn chạy đến hỏi ta vấn đề này, vừa vặn thấy ta đi theo cô Trương về văn phòng, sau đó nghiêm hình tra tấn bạn cùng lớp của ta, biết được ta đích thực đã bị bắt, cho nên chạy tới cứu ta?Đến chiều lúc tan học về, trời lại mưa thêm một trận nữa. Nhưng dù sao, thời tiết giông tố thay đổi thất thường, hơn nữa, hiện giờ đang là đầu tháng ba, đại thần còn phải học cảm thấy không có thiên thời, vì vậy kiên định, cho đại thần leo cây…Nghĩ đến đây, được rồi…Nếu như là bởi vì điều này, ta thừa nhận là ta bậy bạ! Nhưng nếu phân tích tình huống cụ thể, cũng không phải người ta cố tình vong ân phụ nghĩa đâu…Chỉ có điều, nhìn vào đôi mắt hắn, không hiểu sao, đột nhiên lại có ý thức nguy hệ câu hỏi vừa rồi với ánh mắt kia, bây giờ ngẫm lại, nếu như giặm thêm vài phần cấp thiết, chẳng phải giống hệt với triệu chứng của bệnh yêu hay sao…A ha! Yêu?Ta xua tay. Theo như mẹ ta vẫn nói Người nào xui lắm mới nhìn trúng mày. Đại thần nhìn thế nào thì vẫn là một người rất có vận nhiên, tiểu yêu quái không tính, sét cũng không đánh trúng hắn, chứng tỏ mạng hắn rất không chịu nổi sự trầm mặc, rốt cuộc nghiêng đầu qua hỏi đại thần “Sư huynh, nếu anh bị sét đánh thì sẽ làm sao?”Bình thường ta vẫn thường gọi hắn là sư thần cười, ném ngay vấn đề trở về, không để lại chút vết tích, “Còn em?”“Sao lại thế được!” Ta kinh ngạc, ông trời nhất định không nỡ! “Em chính là trợ thủ đắc lực của ông trời mà!”“Ừm.” Đại thần cười. “Nếu em là cánh tay trái,” Lại cười tiếp, “Thì anh chính là cánh tay phải.” Sau đó còn nói ra câu nói trong lòng ta, “Cho nên giống nhau, đều không nỡ!”Lời này làm mấy cô bé giường bên kích động. Vốn đang nhẹ nhàng lôi quyển “Lần đầu thân mật” ra giả vờ đọc, kết quả “Rẹt~” một tiếng, sách bị phanh cụ đang dựa vào cửa kia đã từng trải qua mưa gió – mấy ngày nay nghe cô bé cùng phòng ta ra rả ra rả mà vẫn bình tĩnh uống trà, đột nhiên “Phốc~” một tiếng, phun nguyên ngụm trà trong miệng, văng đầy vào mặt ông con trai có vẻ như… đang lo lắng cho tương lai tổ cô y tá đang tiêm thuốc bỗng nhiên run lên. “Ai ui~” thím nằm ở góc trong cùng kêu lên thảm khụ, ta lắc đầu, bình tĩnh, bình tĩnh!Các đồng chí, hãy nghe ta nói. Mọi người cần phải bình tĩnh, có từng nghe chuyện tay trái cùng tay phải yêu nhau hay chưa?Không hề!Ta nhún nhún vai, quyết định làm bộ như không nghe thấy gì. Lúc này, trái tim ta không thể chứa thêm ai khác thần hơi hơi xích lại gần ta, đột nhiên vươn ma trảo về phía ta…Này! Ta nhất thời cuống quýt —— đối với hành vi vô lễ này, nên ngăn lại hay là… chờ đợi kịch tính hấp dẫn tiếp theo?Không ngờ, hắn vươn tay ra là vì muốn…nhặt sợi chỉ bám trên bộ đồng phục bệnh nhân của ta mà mà, giữa lúc ta đang thả lỏng cảnh giác, ngón tay hắn đột nhiên lướt qua gương mặt ta, làm như muốn lên án, da mặt ta thật mịn. Sau đó nhẹ nhàng cười, dùng giọng điệu dịu dàng nói một câu “Mau bình phục nha, tiểu biến thái.”Nghe được ba chữ “tiểu biến thái”, ta hơi run kiểu này, không phải là run kiểu bà nó, ta không xong rồi!Ta phấn khởi!Chờ đến khi ta tháo bó bột, ta sẽ khoét một lỗ trên trần phòng học của bọn họ, sau đó nhai đầu của hắn!Còn nữa, vì sao…Vì sao…Vì sao lần này ta nghe thấy hắn gọi ta là biến thái mà ta lại không sướng như trước…Đại thần nói rất đúng. Quả nhiên biến thái không phải cứ nói ra miệng là được…“Thạch cao có vẻ cứng nhỉ?” Hắn đột nhiên định là muốn đánh lạc hướng, ta lắc mạnh đầu “Không cứng! Khẳng định là không cứng! Anh không nên bị bề ngoài của nó đánh lừa!”“Ồ, em không nói, anh thật sự còn tưởng nó cứng đấy.” Hắn khẽ nhướng mi.“Nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài!” Ta nghiêm khắc giáo huấn, “Anh đúng là trông mặt mà bắt hình dong!”“Ửm?” Đại thần nheo nheo mắt, mỉm cười, ý bảo hắn không nghe thấy.“…”Ta liền hạ thấp người xuống, “Em đổ mồ hôi trộm, chảy vào trong thạch cao, xảy ra phản ứng hóa học. Hơn nữa, chẳng phải mấy bữa nay trời nổi giông, khí hậu ẩm ướt đó sao!”“Em đổ mồ hôi trộm?” Hắn tỏ vẻ quan một câu dài ngoằng như vậy, lại chọn ra đúng ba chữ như vậy…Hơn nữa đại thần, ngài biết rõ ta đang nói dối, cứ nhất định lật bài của ta hay sao?Ta nhớ hồi ta còn bé hay chạy lung tung. Mẹ ta luôn túm lấy vạt áo ta, luồn tay vào sau áo kiểm tra xem lưng ta có bị đổ mồ hôi hay không…Nhanh chóng cười tủm tỉm, “Em nói là, Em đổ! Mồ hôi!’ chứ không phải Em đổ mồ hôi trộm’…”“Cũng đâu có sao, anh sẽ viết lên đó vài chữ.”“Em không có bút!”“Anh có.” Rốt cuộc hắn cũng chịu động đậy cái mông.“Tiểu thư thạch cao không muốn!”“Anh có hỏi ý kiến nó đâu.”“Anh làm vậy là hủy dung của nàng.”“Anh không quan tâm.”“Nàng không có khả năng không để ý!” Ôi chao? Chủ ngữ lệch lạc?Đã thấy đại thần viết xuống ngờ lại còn là bút lông dầu màu đen. Căn bản là hắn có mưu tính trước!Đại thần viết bên trái thạch cao một câu “Waiting for you…”Ở bên phải ký tên, rồng bay phượng múa, “Vương Đình Hiên.”Chữ rất to, rất toÔ ô…Đại thần, ta hận ngươi! Không chừa lại cho ta một khoảng trống nào!Lúc ra về, đại thần đột nhiên gập thắt lưng cúi sát vào ta nói “Lúc nãy em hát bài gì mà la la la la’ cái kia…” Hắn hát theo điệu bài “Vong tình thủy*”, giọng hát mềm nhẹ êm tai, sau đó cười, “Thứ nước đó, anh không cần.”“…”Oa, sau này ai dám nói đại thần không phải biến thái, ta đánh!!!!!!!Mỗi ngày ta nằm trên giường bệnh, vừa mở mắt ra, nhất định sẽ nhìn thấy dòng chữ trên thạch lúc hai đứa cháu của bà cụ đến thăm bệnh, liền đồng loạt vây quanh chân ta, dùng Hán ngữ ghép vần để đọc waiting for you.“w – ai – wai Ngoại’!”“t – ing – ting Thính’!”“Ph – o – pho Phật’!”“Rư Nhật…”“Rư Nhật…”“Rư Nhật…”Ta nghe mà mất cả tự đó, dưới sự giảng dạy của cô bé cùng phòng, đồng loạt đọc.“Vương —— ”“Đình ——”“Hiên ——”…Ngoại trừ lần đó ra, cả đời ta cũng chưa từng phải vào bệnh viện. Vốn đang hăng hái bừng bừng, lại bị đại thần khiến cho hứng thú rã rời …Chờ đến khi chân ta hơi hơi lành, ta dùng cây gậy mà cha chế tạo bằng những thanh gỗ chặt ra từ đồ gia dụng lén trộm trong nhà, bò lên tầng cao nhất của bệnh viện, bi tráng hát lên“Nhà của ta ở trên sườn núi hoàng thổ ồ ố ô ~~~Nhà của ngươi ở trong nhà vệ sinh công cộng……”—————————————————————————————————–Ghi chú*Vong tình thủy Lưu Đức Hòa Thời niên thiếu đã từng theo đuổi mơ mộngCon tim chỉ mong được cất cánh bay xaĐi đến nơi thiên sơn vạn thủyCất bước ra đi không thể quay trở lạiBổng dưng quay đầu thấy tình cảm đã trôi xaNơi chân trời góc bể không thể tự mình quyết địnhLúc đó mới hiểu được thế nào là yêu hận tình thùHối hận chính là sự đau đớn tột cùngNếu người chưa từng tan nát cõi lòngSẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được nỗi đau trong lòng tôiNhững giọt lệ trong đôi mắt tôiXin người đừng hỏi nước mắt tôi rơi vì aiHãy để tôi quên đi tất cảHãy cho tôi một ly nước quên tìnhĐể đổi lấy một đêm không rơi lệ**Tất cả tấm chân tình nàyHãy cứ để cho mưa dập gió vùiTình yêu dành trao người không thể lại đượcHãy cho tôi một ly nước quên tìnhĐể đổi lấy một đời không đau thươngDù cho tôi có uống sayDù cho con tim tôi tan vỡCũng sẽ không để người thấy tôi rơi lệ nữa** Hai câu này đã bị Tương Hiểu Mạn chế lại trong chương 4 “A a… Cho ta một ly nước tráng dương… Để một đêm ta không bị liệt dương…”. Đang hát thì Vương Đình Hiên đến. EDITOR DOCKE“Tiểu – biến – thái…”Yêu Quái đại nhân từ tốn nhại theo cách xưng hô của Đại Thần, sau đó đứng yên tại chỗ hai giây – Đoán chừng là chỉ nghe giọng nói thôi thì vẫn không dám chắc 100%, vì thế đút hai tay vào túi, nghiêng người về phía trước vài phần —— cho đến khi hắn nhìn thấy rõ mặt có cảm giác, chỉ trong nháy mắt đôi mắt hắn đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Mắt thấy hắn chậm rãi trở về tư thế cũ, tựa hồ đã tìm được đáp án chính xác. Chẳng lâu sau, ta nhận thấy hắn hơi há mồm, rốt cuộc cũng nỗ lực dành cho ta một câu trả nở một nụ cười hoàn mỹ, mặc dù hắn nhìn không thấy.“Ba chữ.” Hắn chậm rãi mở miệng, chậm rãi hít vào, tiếng nói đầy mị lực như trước nhưng cũng chứa đầy kịch Để có được ba chữ ấy, ta đã làm một việc được cho là quyết đoán nhất cuộc đời này ——Cố gắng thoát khỏi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Đại Thần, sau đó bưng kín miệng Đại Thần rồi, Yêu quái đại nhân! Mọi sự đã được chuẩn bị, ngươi nói đi!Ta nguyện ý?Ta yêu nàng?Ta cưới nàng?“Tôi…” Giọng nói phẳng lặng không gợn sóng của hắn bỗng có thêm vài phần cường điệu, “Cự tuyệt.”Mặc dù ở trong dự liệu, nhưng vẫn phải xin phép cho ta mất tinh thần ba ai mua không, ta chỉ còn lại một trái tim vỡ nát!Sau đó tự đáy lòng lại thầm khen ngợi định lực của Nghiêm Tử Tụng, quả nhiên không bị sắc đẹp chói lóa của ta mê nghe thấy hắn bổ sung giải thích, giọng điệu lại điểm thêm vài gợn sóng “Ai cũng có thể, cô thì không.”Trên tay ta căn bản là đã cảm nhận được khóe miệng của Đại Thần đang cong tớn lên. Liếc mắt một cái, sự bất định vừa rồi đã được hắn che dấu rất khá, bây giờ lại hoa hoa lệ lệ biến thành chắc lại cố ý làm ra vẻ ta đây không thèm đếm xỉa đến.“Nghiêm Tử Tụng.” Ta uất ức, “Anh có thể cự tuyệt, nhưng cũng đâu cần phải nói thêm nửa câu đầu.” Cái gì gọi là ai cũng có thể…Hắn hừ đi. Ta vẫn quyết định tha thứ cho hắn, nhún vai. “Thật ra, chỉ là anh không phát hiện ra em rất tốt.”Chỉ trong nháy mắt, ta có cảm giác cả hai đều trầm không nhận ra bảo vật sao? ! !Nghiêm Tử Tụng liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói, “Thị lực của tôi không tốt.” Cho nên hắn nói không thể phát hiện ra?Nhưng hắn hiển nhiên chẳng thèm để ý đến nữa, trực tiếp xoay người, lại mở miệng. “Cút hết cả đi.”Từ “Cút hết” này cho thấy ta không hề đoán sai, đối với Đại Thần hắn cũng dùng chữ “Cút”? !Lúc này Đại Thần đột nhiên kéo tay ta xuống, nắm chặt trong tay hắn, sau đó cười cười. “Lựa chọn chính xác.”Lựa chọn chính xác?Ta ra sức rút tay về, ta mới không cần cùng Đại Thần “cút”.“Vương Đình Hiên.” Nghiêm Tử Tụng đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, hơi hơi quay mặt lại, trong sự lười nhác còn có vài phần tùy ý. “Chuyện phòng làm việc đó, chúng ta…” Khóe miệng đột nhiên cong lên, đáy mắt dậm thêm vài phần tự tin. “Dựa vào bản lĩnh.”“Hoan nghênh.”Ai?!“Phòng làm việc cái gì?” Ta chớp mắt mấy cái, biểu hiện đầy đủ lòng hiếu kỳ của ta.“Không phải chuyện của cô.”“Không liên quan đến em.”Người trước là Yêu quái đại nhân, sau là Đại Thần…Bọn hắn thậm chí không thèm nhìn ta lấy một ô, ta muốn thoát y!Mắt thấy Nghiêm Tử Tụng lại một lần nữa bỏ đi, không đợi Đại Thần mở miệng, ta giành nói trước, “Sao sư huynh biết em thích Nghiêm Tử Tụng vậy?” Sau đó vỗ vai hắn, mỉm cười sáng lạn. “Cảm ơn sư huynh đã quan tâm!”Ôi, tiếp tục đi học quân sự vậy!Cha ta nói, nếu trong tay có một miếng thịt heo thì phải lập tức giơ tay chém xuống, không được nương tay!Thật sự, Đại Thần cố ý hẹn Yêu quái đại nhân đến đây chờ ta đó, lộ trình của người ta rõ ràng không phải là hướng này mà.“…” Đại Thần hơi giật mình, chậm rãi nhìn ta. “Vốn cũng không xác định lắm…” Lại cong môi lên, “Nhưng vừa rồi đã có được đáp án.”Ta nâng mắt nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy hai tròng mắt hắn chiếu ra ánh sáng rực rỡ đầy cơ trí. Ta mấp máy môi, đột nhiên mở miệng hỏi. “Sư huynh, có thật là anh thích em không?”Hắn lại trầm mặc, chỉ nhìn ta, cười cười. “Anh có yêu em không?”Hắn tiếp tục mỉm cũng cười. “Anh có quyết tâm theo đuổi em không?”Hắn nhẹ nhàng chớp chớp đôi nhìn ánh mắt kia, muốn tìm kiếm trong đó một tình yêu cháy bỏng. Nhưng thật đáng tiếc, ta không tìm ra hắn cũng không yêu ta thể là lạnh lùng lại rất bình tĩnh như hắn, thậm chí còn là một người vô cùng thông minh lanh lợi, sẽ luôn nhìn mọi người với đôi mắt nhìn thấu tất cả, nhìn thế giới với đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt, lại vô cùng sắc vậy, ta đã mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ, có cả hứng thú nhiêu năm nay, ta vẫn luôn luôn như thếĐối với hắn, ta nghĩ, ta chỉ là một người khiến hắn không cảm thấy nặng nề mà như hắn, cũng không hiểu được tình yêu là cái mà…Bởi vì là thích nên cũng chỉ có quyền tương ứng với thích, cho nên hắn không hờn về tình yêu của ta, có lẽ hình ảnh thản nhiên đi trong cơn mưa xối xả ngày đó đã để lại trong ta ấn tượng quá sâu có thể, nó cũng không phải là tình qua chỉ là mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn vô cùng kinh đố hồng nhan trời ghen tỵ với người đẹp.Nam nhân có sắc đẹp cỡ đó, quả nhiên sẽ bị sét vậy, đến khi ta sống được một trăm tuổi, chỉ cần ở bên cạnh hắn chờ đợi, xác suất bị sét đánh chết sẽ tăng lên thật lớn. Ô ô, Tương Hiểu Mạn luôn muốn mình sẽ có một kết thúc ác liệt nhất bị sét đánh chết.Thật ra ta cũng hơi cố chấp, thế cho nên vài năm sau đột nhiên gặp lại, vẫn khiến cho tất cả cảm quan trước kia đều sống lại như thích hắn bước đi luôn có tiết tấu xoạch xoạch rõ ràng mà chậm hắn rõ ràng cái gì đều thấy không rõ, nhưng cứ cho người khác một cảm giác cái gì cũng trong tầm cái nhíu mày chậm nửa nhịp của sự xuất hiện luôn luôn bất ngờ của cần nhìn thấy hắn là ta lại muốn mỉm thú mà hắn tạo cho ta chí ít thì cũng mạnh mẽ hơn so với rất nhiều thứ khác, có lẽ sẽ phát triển trở thành tình yêu cũng nghĩ, nếu không nếm thử thì vĩnh viễn cũng không biết được đáp nữa, cảm giác trêu chọc Nghiêm Tử Tụng – rất nháy mắt, ta đột nhiên có phần hiểu được tâm tình của Vương Đình Hiên. Vù vù… Quả nhiên ta cũng không phải là thứ gì thấy Đại Thần đột nhiên mở miệng. “Em đang nghĩ gì thế?”Kéo ta trở về hiện nhún nhún vai, quyết định làm người không cần phải quá thông minh như thế, cười cười “Sư huynh, chẳng phải anh là người lãnh đạo vĩ đại và mạnh mẽ của tổ chức chúng ta sao?” Cho nên tâm tư mới biến thái không thể nào đoán biết rất nhiều tinh thần a ~“Nhưng thật ra, thiếu em thì quân ta cũng mất đi sức mạnh đầy đủ.” Hắn đột nhiên nhếch nhếch môi, tiếp theo lấy ra cái gì đó nhét vào cái túi nhỏ trước ngực áo ta.“Yết giá hai ngàn rưỡi, trừ tiền bánh bao ra, còn lại tính vào tiền công của em.” rồi cười. “Từ từ trả.”Gào khóc! Đại Thần, ngón tay thon dài thanh khiết như ngọc của ngươi thiếu chút nữa đã đụng tới vị trí mẫn cảm của ta rồi!Ta len lén trừng mắt lườm hắn, biết hiện tại không cần phải dây dưa với hắn, nếu không, chỉ có thể trở thành lý do để hắn không chịu buông thở dài, nghĩ thầm, dù sao đời người khó đoán, thôi thì đành nước lên thì đất chặn, binh đến tướng ngăn!Vì thế vỗ vỗ ngực – lúc này đã tăng trưởng thêm một chút, quyết định phủi mông. “Đi, sư huynh, sau này em sẽ đi theo anh!”Hơn nữa, hiếm khi lương tâm của sư huynh cắn rứt, chịu trả lại tiền ngẫm nghĩ đến giá cả, chân mày của Đại Thần chưa từng nhíu lại đến một cái. Khụ! Hắn không phải là công tử có tiền, ăn chơi trác táng đấy nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối hay! Thơ hay!Đời người đắc ý cần vui vẻ, chớ khiến chén rượu không thể đối trăng” _ là một câu trong thơ Lý Bạch, ý nghĩa là khi nào có rượu khi ấy say, không cần cô phụ mỹ tửu cùng mỹ cảnh ánh trăng. Lý Bạch ngâm câu này lúc nửa say nửa tỉnh. Thực ra, “đắc ý” ở đây chính là “thất ý”, chỉ nỗi khổ của những người có tài nhưng không được trọng dụng***Trước khi về đơn vị, ta còn lôi cái vật đang nằm trong túi ra kiểm tra, quả nhiên là điện thoại di động. Không ngờ lại còn giống như đúc cái trước kia của ngàn rưỡi…Đại Thần, giỏi thật ╮╯_╰╭Lúc đó, người quen bán lại cho ta, chỉ có một ngàn tám…Tuy rằng hiện tại nó đã muốn hóa thành một bãi X thủy chảy ra biển thế, ta quơ quơ trước mặt hắn. “Cái này cứ tính vào tiền lương dự chi em làm công cho anh đi nha. Mà lấy đâu ra cái điện thoại di động giống cái cũ của em quá vậy?” Miễn lại tự dưng đi đội vương miện danh hiệu bạn gái trong truyền thuyết của người nào nhìn ta, qua một lúc mới mở miệng. “Phương tiện liên lạc mà thôi, tiện cho em,” Hắn nhếch môi. “Tùy kêu tùy đến.”Ặc ặc, Đại Thần a Đại Thần, ta hận ngươi, hận này kéo dài đến vô – vô – vô tận!Nhưng… cũng được. Ta nhét nó vào túi quần, chuẩn bị sáng mai đưa nó đến chào cha mẹ ta. Đối với nó mà nói, thể nào cũng được coi là mỹ nhân cổ điển dục tiêu hồn ~Bán cao! Ta đột nhiên lại nhớ tới, sắp đến sinh nhật của Đại Thần rồi …Bởi vậy giá tiền quà sinh nhật của hắn tự dưng được định vị bay lên n điểm. Nghĩ mới thấy, chiêu này của Đại Thần thật là ác độc!Học theo, phải học theo!Buổi tối, huấn luyện quân sự xong trở về ký túc xá, theo lý đều phải mệt mỏi tê liệt. Kết quả có ba kẻ nhanh chóng bao vây lấy thấy Lôi Chấn Tử nghiêng người tựa vào thang sắt, vội vàng rửa sạch một quả táo rồi cắn hai ta ngồi ở trên giường, tay Tiểu Mễ với lên lan can, quyết lấy thịt đè người ngăn không cho ta qua. Trước mắt là một đôi ba đào ngực Lâm Tử xoa xoa chỗ chân bị nhéo, xách ghế đến ngồi ở một bên, nâng kính.“Được rồi, thành thật khai báo đi!” Tiểu Mễ bức chớp mắt mấy cái, cười cười. “Giữa ta và hắn, giống như băng vệ sinh còn trắng.”“Xạo ke!” Lôi Chấn Tử cắn táo rột rột, nhai nhai, “Băng vệ sinh có màu xanh mà!” Vẻ mặt quyết không bỏ Mễ liếc mắt nhìn cậu ta, quán tính cho phép, ngữ điệu trào phúng. “Hóa ra cậu cũng cần dùng đến cái đó.”“Phi!” Lôi Chấn Tử đứng thẳng. “Bà đây lưu lượng rất lớn! Bà đây là con gái nha!” Vừa căm giận vừa làm văng ra một miếng táo vụn. “Còn tốt hơn cậu, chất bổ não đều bị bộ ngực của cậu hấp thu hết rồi!”Ta ngất, khó trách sao ngực ta không lớn, đại não lại phát đạt như vậy…Thì ra là chất bổ ngực đều đã bị đại não của ta hấp thu hết rồi…“Cậu!” Tiểu Mễ ưỡn ngực lên. “Chiều cao của cậu lại tỷ lệ nghịch với đại não!”Mắt thấy bộ dáng của Lôi Chấn Tử đã cuồn cuộn như mây đen áp núi, đại khái mới nhớ lại cậu ấy có thể đánh thật, đột nhiên trừng mắt nhìn ta, di chuyển hỏa lực. “Xét về tư thế Vương học trưởng ẵm cậu! Rõ ràng là vô cùng thân mật! Hơn nữa, trước đó còn có tin đồn, còn không phải là sự thật sao!”Sau đó hừ một tiếng. “Bổn tiểu thư dù sao cũng là danh hoa có chủ rồi, không thèm tranh của cậu!”Ta hí mắt cười, ngay lập tức phản công Tiểu Mễ, hỏi. “Danh hoa có chủ —— hắc hắc, chủ của cậu đã hái hoa chưa? Chẳng phải cậu là Lưu Mật Mật sao? Mật…” Trừng mắt nhìn. “Có nhiều hay không?”Trong nháy mắt, Tiểu Mễ nghẹn đến đỏ mặt.“Con bà nó chứ!” Lôi Chấn Tử hung hăng cắn táo, “Tiểu Lâm! Cậu là nhi đồng không nên nghe, đi tắm đi!”Tiểu Lâm Tử cũng đỏ hồng mặt, đột nhiên bẽn lẽn một chút. “Thật ra, tớ hiểu mà.” Sau đó cậu ta ho nhẹ. “Tớ đọc nhiều sách, có xem lướt qua…” Lại dừng một chút. “Màu sắc… Cũng rất đầy đủ…”Thảo nào Tiểu Lâm đối với vẻ mặt thường thường không đổi sắc của ta, hơi cảm thấy khó Chấn Tử lắc đầu. “Chân nhân bất lộ tướng.”Tiểu Lâm không để ý, trưng nét mặt chờ mong qua nhìn Tiểu Mễ. “Tớ… Thật sự rất tò mò…”Tiểu Mễ đột nhiên tránh xa ta ra, hờn dỗi. “Cái gì chứ! Mấy chuyện loại này… Đương nhiên phải chờ đến sau khi kết hôn.”Bạo ngược trân vật!Ta lập tức oán giận, đập bàn đứng lên. “Chẳng lẽ, cậu định để bộ ngực khủng trời ban trở thành vật triển lãm thôi sao!”“Tương Hiểu Mạn!”“Bộ ngực là triển lãm .” Lôi Chấn Tử lạnh lùng nói tiếp. “Đại não là mô hình.”“Cậu mới là mô hình! Cậu có một mô hình nguyên tử tiểu kim cương!”Tiểu Lâm đỏ mặt, đẩy đẩy gọng kính. “Đừng, đừng cãi …” Sau đó vẻ mặt lo lắng. “Các cậu không nghĩ đến chuyện… Có lẽ là, nhà trai… năng lực có vấn đề…”Tiểu Mễ đập mạnh xuống ván giường của ta, bạo phát, “Tớ phải bóp chết các cậu!”Âu da!Chạy đi hỡi thanh xuân!Trong lúc hỗn loạn, ta trộm nhéo vật triển lãm của Tiểu Mễ một cái, trộm sờ cây nấm nhỏ của Tiểu Lâm một chút. Tuy rằng không có hứng thú với nguyên tử tiểu kim cương, nhưng cũng cảm thấy ba người này quả đúng là những thành phần quan trọng cấu thành hiệp hội biến thái của ta sau này!Trước khi đi ngủ, điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện một chữ “Ta”.Gặp ma rồi! Không phải là di động trước kia của ta tá thi hoàn hồn đấy máy lên, nghe được Đại Thần hờ hững giải đáp nghi ngờ của ta, hắn nói. “Là Ta’.” tiếng Hoa cũng giống tiếng anh, chỉ có 3 ngôi, ta – ngươi – hắn, thật ra Đại Thần nói “Là anh”“Sư huynh.” Ta lập tức tỉnh ngủ, vẫn cố ý ngáp một cái thật to, “Phụ nữ cần phải bảo đảm thời gian ngủ đầy đủ, có chuyện gì sao?“Không có gì.” Hắn đáp nhẹ, sau đó nói. “Ngủ ngon.”“…Ngủ ngon.”Tút tút tút…Đại Thần thật nhàm nhún nhún vai, phát hiện bây giờ ta có hai số điện đầu lại, Tiểu Lâm ở giường bên kia đang kinh ngạc nhìn ta. “Điện thoại di động của cậu không phải đã bị rớt… đến phương trời nào đó rồi sao?”Ta nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. “Đâu có đâu!”“Không thể nào! Mới hôm trước mà…”“Cậu nhớ nhầm rồi.” Ta nhún nhún vai. “Hôm trước bị rớt chỉ là cái sạc pin thôi.” Chớp mắt mấy cái, khóc! Biểu tình buồn bực của Tiểu Lâm thật đáng yêu quá đi!***Huấn luyện quân sự mệt chết đi được, còn mệt nhọc hơn cả công việc làm thợ mộc của cha ta ngày trước hiếm khi phải đổ mồ hôi nhiều như thế này, cũng đành phải làm theo câu châm ngôn cuộc sống hiên ngang lẫm liệt, chân nặng hơn chì, sống sót qua đợt huấn luyện quân sự câu là thiên sinh lệ chất nan thoái trí Không nên bỏ phí vẻ đẹp trời sinh, phát hiện, ta quả nhiên chính là bạch ngọc trong truyền thuyết!Vì thế, ta tiếp tục đảm nhiệm chức đại ngôn viên cho tiệm bánh bao của nhà ngào ngạt, trắng nõn Thần sợ vất vả, ngày hôm sau liền biến mất không còn hình ngày, một sư huynh cứng đầu cứng cổ đến lớp chúng ta nói, hắn mới là đại diện cho thầy chủ nhiệm của lớp chúng ta, bởi vì ngày đầu tiên có việc bận không đến được, nên mới nhờ người ngoài giúp xong, còn ám muội liếc mắt nhìn ta một cái, quang minh chính đại nói. “Bạn Tương Hiểu Mạn, chắc hẳn là cậu có số điện thoại của Vương học trưởng đúng không. Khi nào rảnh có thể liên hệ được rồi.”Mồ hôi tuôn ra như thác. Chuyện này… Quả thật là dù ta có nhảy vào bồn cầu cũng rửa không sạch!Dù sao thì nửa tháng qua, kế hoạch truy yêu tạm thời bị mắc Thần cũng không đến tìm ta, phỏng chừng cũng biết ta mệt nhọc, không rảnh tiếp ngày sau khi kết thúc đợt huấn luyện, chủ nhật Đại Thần nhắc lại chuyện cũ, nói muốn dẫn ta đi gặp một chừng chính là cô gái trong điện thoại hôm quả, ta đúng hẹn tìm đến quán cà phê Điểm Hẹn. Vừa vào cửa đã thoáng nhìn thấy Yêu quái đại nhân đang ngồi ở bàn số 22, bên cạnh là một cô gái!Ta trông thấy cô ta cũng rất xinh đẹp. Khụ, tình địch

mọi người đều nói ta biến thái