1. Xuất hiểm nhập nguy 2. Thạch thất kinh biến 3. Lư Sa kỳ ngộ 4. Thủy Hỏa Ký Tế thần công 5. Cửu U Đế Quân miếu 6. Xuân sắc đầy viện 7. Thanh lâu hái nhị hoa 8. Cửu U miếu đổ máu 9. Thù cha hận con 10. Động phủ thiên nhiên 11. Tứ đại tướng quân 12. Kim Thiềm chân nhân 13. Sinh tử chọn một 14. Xuất nguy nhập hiểm 15. Đường thủy kinh biến 16.
Chương 49: Chương 49: Chương 43-2 của truyện Chiếm đoạt tiểu bạch thỏ, tác giả Bạch Hắc. Trở về truyện. Ninh Tiểu Tiểu oán trách, lại không dám cao giọng chỉ trích. Tần Chí Xuyên nở nụ cười, tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ, xoa xoa đầu cô nói: " Thật có tiền
Chương 7. Anh yêu em. Tựa như Si Lạp A Mộng yêu hoàng kim bính (*) Là một loại bánh nướng da mặt, bên trong có nhân đậu đỏ món điểm tâm ngọt, cũng là điểm tâm truyền thống Nhật Bản. Nhật Bản phim hoạt hoạ nhân vật Si Lạp A Mộng cùng Sỉ Lạp Thất tiểu tử thích nhất
Tiểu Oan Gia Chương 6. Chương trước: Chương 5. CHƯƠNG 7. Hai người cứ thế cãi nhau ầm ĩ đến tận đầu tháng ba, Tống Trạch vẫn thế ngồi ở yên sau của Lâm Kính Tổ, dùng cặp đánh lên đầu hắn: "Cậu đã làm xong bài tập Vật lí ngày hôm qua chưa? Cậu mà còn không làm
Truyện Ma: Ma Quái Đốn Núi - Kể về Phương vì hận tình quá lớn nên khi chết cô đã trả thù kẻ lừa dối đã gián tiếp gây ra cái chết cho mình. Liệu nhà sư có giúp anh thoát khỏi ân oán? Hãy cùng MC Đình Soạn lắng nghe truyện ma này nhé.
Xem Phim Lẻ Trung Quốc Ngự Long Tu Tiên Truyện (2018) Full Vietsub mới nhất trên iQIYI | iQ.com. Một anh chàng công sở bình thường bất ngờ xuyên không, bước vào con đường tu tiên, nhà tu tiên mạnh nhất hùng hổ tới tấn công! Tiểu oan gia thiếu gia thâm lòng. Trải nghiệm tốt
Nữ Tổng Tài Toàn Năng Binh Vương chương 210: tam gia lo lắng - Cập nhật các chap truyện Nữ Tổng Tài Toàn Năng Binh Vương nhanh nhất tại TruyenchuTH.com. Thể Loại. Tiên hiệp - Tu chân Huyền ảo - Huyền huyễn Võng Du Trùng Sinh Dị
e4fE0J. Những mùa hè nóng bức cứ từng năm từng năm trôi qua, đến tháng 9 năm 1990, Tống Trạch cùng Lâm Kính Tổ vào học chung ở một ngôi trường tiểu học nào đó, là bạn học cùng lớp của xếp hàng tập thể dục buổi sáng, Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng đứng hàng đầu, Tống Trạch thấp thấp gầy gầy đứng hàng đi học, Lâm Kính Tổ đang ngồi trước bàn học ngủ gà ngủ gật thì bị thầy giáo dùng thước gõ gõ bàn học đánh thức, cả lớp cười vang, Tống Trạch cười vui vẻ nhất, đôi môi cánh hoa phấn hồng cong lên; Tống Trạch lúc trả lời câu hỏi của thầy nói ra một đáp án chuẩn xác, ngồi xuống ghế trước những ánh mắt khâm phục của các bạn, chỉ có Lâm Kính Tổ trừng mắt với tấm lưng của cậu, hận không thể dùng mắt mình đâm thủng hai cái lỗ trên học thể dục, Lâm Kính Tổ là người đầu tiên đạt điểm mười, cũng là người cao điểm nhất, nhìn Tống Trạch còn đang thở hồng hộc chạy cách mình quá xa, liền hướng cậu chĩa chĩa ngón tay cái xuống Trạch vinh quang trở thành một trong những thiếu niên đầu tiên đeo khăn quàng đỏ trên cổ, Lâm Kính Tổ vì hay gây sự, nên bị đuổi ra sau lớp đứng quay mặt vào giáo viết bài tập về nhà ở góc bảng, bọn nhỏ phải viết từng đề vào vở của mình, về nhà mở ra làm. Lâm Kính Tổ vừa tan học liền chạy thẳng ra ngoài, đến giờ cơm tối về nhà mới nhớ đến mình còn bài tập quên làm, bị lão ba nhà mình đánh vào mông“Cái tên nhãi con hiếu thắng còn hơn thỏ, sao không học Tống Trạch nhà người ta chứ?”Sau đó lại bị lão mẹ xách lỗ tai ném ra cửa, “Nhanh đi tìm Tống Trạch học hỏi đi.”Thời ấy điện thoại không quá thông dụng, nhà giáo sư không phải ai cũng đều có, bên khu Tây càng không ai, muốn hỏi chuyện gì, phải tự mình đi qua. Bạn học cùng lớp và gần nhà Lâm Kính Tổ chỉ có mình Tống Trạch, Lâm Kính Tổ đành ủ rủ đi đến khu trung tâm, rẽ lên căn phòng mang tấm biển bạc, cửa tự động mở ra, trong tay Tống Trạch là quyển vở bài tập, đang nhìn nó cười đến sáng xong bút chì, tính xong các bài toán, rồi lại viết bài tập làm văn, sau đó chính là thời gian hoạt động tự do. Từ sau khi tan học cho đến trước khi ăn cơm, từ lúc làm xong bài tập đến trước lúc đi ngủ, còn có cả một ngày cuối tuần, cũng đều là thời gian bọn họ đánh Kính Tổ hoàn toàn là vua của những đứa nhỏ vùng này. Nó có bộ dáng cường tráng, cơ bắp cũng nhiều hơn, thả diều thì thả cao nhất, thổi trúc cũng thổi xa nhất, lên núi hái quả, xuống sông bắt cá, chỉ cần hà hơi một cái, là có một đám đứa nhỏ đi theo nó xung quanh gây sự, sống cuộc sống như một con hầu tử vương. Tống Trạch thì im lặng làm một ông già, xong bài tập thì mở sách ra xem, có thể mấy tiếng cũng không cần đổi tư của Tống Trạch là cô giáo Vương, không có chuyện gì làm thì liền dạy học cho con. Trên sách có viết, tiểu học là thời kỳ quan trọng trong việc giáo dục tính cách con trẻ, phải để con mình tiếp xúc nhiều với những sự vật mới mẻ xung quanh. Nàng nhìn đứa con sắp biến thành ông già của mình thì thấy lo lắng, vừa tới cuối tuần liền kéo Tống Trạch ra ngoài, đẩy vào người Lâm Kính Tổ đang chơi đánh bao cát với một đám trẻ con bên sườn núi“Kính Tổ ơi, mang Tống Trạch nhà cô đi chơi với nhé!”Lâm Kính Tổ lễ phép “Dạ” một tiếng, cô giáo Vương vừa đi liền khoanh tay khinh thường đánh giá Tống Trạch“Cậu biết chơi cái gì?”Tống Trạch cùng các bạn chơi đánh bao cát, dùng hết sức cũng không thể làm lay động nó. Tống Trạch cùng các bạn chơi cảnh sát bắt cướp, lúc làm cướp thì chưa chạy được hai bước đã bị bắt, làm cảnh sát thì chưa chạy được hai bước đã không thấy cướp đâu. Tống Trạch cùng các bạn chơi chuồn chuồn trúc, chơi đến tróc da lòng bàn tay, một mảnh trúc nhỏ chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ, không thể bay lên như các bạn Kính Tổ gãi cằm cười lớn, mắt liếc về tụi con gái đang ngồi xổm trên đất chơi trò gia đình“Tống Trạch, cậu hẳn là nên đến bên kia chơi.”
Thể loại hiện đại, H văn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, HEBT MèoLọt lòng, hắn đã có kẻ địch trời sinh, chính là con trai ân nhân của cha mình, một kẻ từ nhỏ thành tích xuất sắc có một không hai, thi cử luôn đứng đầu. Khi học trung học, vì rắp tâm hãm hại kẻ kia mà quyết định mua “cấm thư” giáng họa y, ai ngờ còn khiến y giúp chính mình giải quyết “lần đầu tiên”.Sau khi lớn lên, bị lão cha buộc ra ngoài đi làm để tập mưu sinh, không ngờ chính tại công ty lại giáp mặt kẻ địch không đội trời chung, còn vì ham hố một tảng thịt bò mà thiếu chút nữa bị “ăn” sạch sành đến khi vô tình thấy tạp chí đăng tin y cùng thư kí bí mật kết hôn, hắn mới ý thức được tình cảm của mình và cũng quyết định chúc y hạnh phúc…
Tiểu thuyết Nguồn Dịch Tiểu Hân 16,396 Hoàn Thành 092908 13/03/2017 Truyện Tiểu Oan Gia của tác giả Thu Trì Vũ là một truyện đam mỹ thanh mai trúc mã, tiểu thuyết hay, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE. Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, truyện từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu
Sau đó Lâm Kính Tổ thật sự tránh Tống Trạch rất xa. Cô Vương mất tích, Tống Trạch đạp xe đi hướng Tây, hắn liền đi hướng tác của Lâm Kính Tổ là ba ngày đổi một lần, đến ca ngày, buổi tối hắn sẽ đến nhà giáo sư Tống, dẫn cô Vương ra ngoài đi dạo, để hai ba con Tống gia nghỉ ngơ. Cô Vương khi thì tỉnh khi thì hồ đồ, lúc hồ đồ thì luôn kéo lấy Lâm Kính Tổ mà hô “Tống Trạch”, Lâm Kính Tổ cũng không phản bác, cười tít mắt đáp “dạ”.Cô Vương nói “Tống Trạch à, con xem bãi cỏ này, không lâu trước đây con còn đánh nhau với Lâm Kính Tổ ở đây!”Lâm Kính Tổ nói “Còn phải nói sao.”Cô Vương tiếp lời “Tống Trạch à, sao con lại không thương lượng với ba mẹ đã qua Mĩ rồi? Mẹ và ba rất lo lắng cho con.”Lâm Kính Tổ nói “Con xin lỗi.”Cô Vương nói “Ngày mai mẹ nấu món canh bắp con thích uống nhất được không?”Lâm Kính Tổ nói “Được.”Lúc trực ca đêm, ban ngày Lâm Kính Tổ qua nhà giáo sư Tống, nấu cơm canh. Trên mạng nói óc heo hầm thuốc có lợi đối với chứng sa sút trí tuệ của cô Vương, hắn liền cầm sách nấu ăn, mua nguyên liệu rồi theo đó mà làm. Nói đến nấu ăn, người biết nấu duy nhất của Tống gia là cô Vương đã bị như vậy, hai ba con suốt ngày ra ngoài có gì ăn đó cũng không phải biện pháp tốt. Tống Trạch đi làm về đến nhà, trong nồi có món canh bắp còn bốc khói nghi ngút, Lâm Kính Tổ đã sớm không thấy bóng dáng. Chỗ tọa đàm nào có liên quan đến chứng bệnh sa sút trí tuệ, Lâm Kính Tổ là người đầu tiên chạy tới nghe, nghe xong xin một chút tư liệu về đặt trong thư phòng Tống gia. Mỗi khi nghe được phương thuốc cổ truyền trị liệu gì đó từ hàng xóm, cũng cố gắng học thuộc rồi nói với giáo sư Tống. Tư liệu trong thư phòng đã chất thành một xấp thật dày, nhưng Tống Trạch lại chưa một lần đụng sư Tống cảm thán “Đứa nhỏ Kính Tổ này thật không đơn giản, hầu hạ mẹ con mà như đối với mẹ ruột mình. Tống Trạch à, các con rốt cuộc có mâu thuẫn gì lớn vậy, không thể hòa giải sao?”Tống Trạch cúi đầu nhìn chè ngân nhĩ hạt sen trong tay, cắn chặt môi. Gần đây công việc nghiên cứu có chút bận rộn, Tống Trạch tăng ca đến chín giờ tối mới về đến nhà, luôn luôn thấy có một bát chè ngân nhĩ hạt sen đặt trên bàn, cầm lên trong tay lạnh lẽo. Tống Trạch nhớ đến người làm bát chè hạt sen, mày rậm mắt to rất có tinh thần, dáng người cao cao tráng tráng, đeo tạp dề đứng trong phòng bếp quay đầu hỏi cậu“Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”Buổi tối của thật nhiều thật nhiều năm về trước, người kia ôm cậu vào lòng, vừa hoang mang rối loạn vừa lau nước mắt cho cậu nói“Tống Trạch, em đừng khóc.”Trên con đường trồng cây ngọc lan, người kia đạp xe thật nhanh, miệng rống ra tiếng hát kinh khủng, cậu ngồi ở yên sau, tâm trạng không hiểu sao cũng giống chiếc xe đạp mà bay bệnh viện tràn đầy hương vị của thuốc tẩy, đôi môi ấm áp của người kia bao trùm, trái tim cậu đập nhanh đến dường như ngừng ánh ban mai tươi sớm của Bắc Kinh, người kia quay đầu nhìn cậu, da thịt trần trụi màu đồng cổ khiến cậu đỏ Lâm Kính Tổ như thế. Lâm Kính Tổ nói“Tống Trạch, anh thích em, chưa từng thay đổi.”Lúc Tống Trạch ngẩng đầu thì ánh mắt trở nên kiên định, giọng nói vững vàng“Ba, xin lỗi. Con thành thật xin lỗi dì, mẹ và ba.”Có một số người, kiếp trước nhất định là oan gia. Mà oan gia, nghĩa là dây dưa với nhau cả khuya, có người nhấn chuông cửa Lâm gia. Lâm Kính Tổ vừa ngáp vừa mở cửa, nhưng cái miệng mở ra thì không thể khép lại được. Tống Trạch mặc áo sơ mi quần dài đứng trước cửa, vẻ mặt mệt mỏi“Tớ không mang chìa khóa, ba mẹ đều ngủ rồi. Cho mượn nơi này ngủ tạm một đêm.”Lâm Kính Tổ lập tức cho cậu tiến vào. Tống Trạch tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi trên giường Lâm Kính Tổ, khắp người tỏa ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm. Lâm Kính Tổ nhìn trộm da thịt trắng như tuyết lộ ra sau lớp áo ngủ, nhanh chóng xoay người, đi đến mở tủ lấy gối đầu và chăn. Đang chuẩn bị ra ngoài, thì đã bị gọi lại.“Đi đâu?”“Anh ngủ ở phòng khách.”“Không được đi.”Lâm Kính Tổ quay đầu, Tống Trạch hất cằm, đôi con ngươi đen bóng trừng hắn“Lâm Kính Tổ, anh đi ra khỏi căn phòng này thử xem?” Tay Tống Trạch nắm ga giường hơi run Kính Tổ xoay người nhìn cậu, hai người đối mặt ba giây. Bùm bùm, có cái gì đó nhảy lên trong mắt Lâm Kính đại tẩu đã ngủ. Cửa phòng Lâm Kính Tổ đóng chặt, truyền ra tiếng vang cót két nho nhỏ. Trong tiếng vang đó xen lẫn tiếng gọi khe khẽ, một tiếng lại một tiếng“Tống Trạch… Tống Trạch…”Tiếng động cót két qua thật lâu mới dừng lại. Trong một mảnh im lặng, có người thẹn quá thành giận nhỏ giọng mắng“Lâm Kính Tổ anh là đồ dã man. Anh dám tiến tới nữa em liền làm chỗ đó của anh… ưm a!”Lời còn chưa nói xong, giường đã bắt đầu cót két cót két kêu lên, tiếng rên như mèo kêu lại vang lên đứt quãng. Trong bóng đêm, có người cúi đầu cười đến đáng đánh“Tống Trạch… nếu em không thích, bây giờ anh lập tức… a… đi ra ngoài được không…”“Ưm… anh dám… a… nhẹ, nhẹ chút…”Lâm đại tẩu nghe thấy tiếng động cách vách, tắt đi ngọn đèn đặt trên đầu giường, cười lắc đầu“Hai, đôi tiểu oan gia này!”>>Hoàn<<
Thể loại cổ trang, giang hồ, on nhu công, nữ vương thụ, có tí ngược khúc cuốiEdit Nấm Rơm Tại sao phải đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp. Những khắc khẩu cùng địch ý kia, cũng bởi vì đều là do bị ánh mắt của hắn hấp dẫn…Đường Mặc Phi phong lưu phóng khoáng, cùng Long Vũ cao ngạo lạnh lùng, cả hai là oan gia của nhau nhưng lại nhầm lẫn ngẫu nhiên bị chỉ định làm “phu thê”?! Vì phòng ngừa thảm kịch “sát phu”, Đường Mặc Phi chạy trốn khắp nơi, Long Vũ bị bỏ rơi’ đương nhiên đuổi theo không không ngờ hết lần này tới lần khác cứ đụng phải cừu gia, hai người không thể không tạm thời hỗ trợ nhau trốn tránh đuổi giết. Trong những lúc bình lặng sống chung, có rất nhiều dư vị được phát hiện, tình cảm cũng dần dần nảy sinh, càng ngày càng sâu đậm. Hai người vừa quật cường vừa không rõ vì sao rung động, có hay không nên bỏ qua thực tâm của nhau?Đường Mặc Phi biết rõ tình thế cuối cùng sẽ biến thành như vậy, bởi vì trí nhớ như nước sông nhất tề ập về trong đầu– Y nhớ rõ mỗi cái mỉm cười của Long Vũ đối với y; y nhớ rõ từng biểu tình kiêu ngạo, oán hận của hắn; y còn nhớ rõ trong sơn động ngày ấy, Long Vũ hiếm khi đầu tóc rối bời, quần áo bẩn thỉu, nhưng chỉ vì y mà hắn chấp nhận khổ cực bôn ba, thái độ cùng tác phong đó cũng rất khác thường.– Cho nên cái người quen biết từ nhỏ này mới có thể một mực chú ý y; cho nên người này đối với ai cũng xa cách nhưng đối với y phá lệ bất đồng; cho nên Long Vũ không ngại ngàn dặm xa xôi truy tung y mà đến, ngoài miệng thì nói muốn giáo huấn y nhưng cho dù thời điểm nguy hiểm vẫn lưu lại bên cạnh y.
truyện tiểu oan gia